Đồi gió hú

Bước chân từ ngôn tình quay trở về với văn học cổ điển, cảm giác như đang từ một cốc nước dừa Hawaii đổi thành một ngụm nước mưa trên hoang mạc khô cằn. Từng giọt từng giọt nước tinh khiết ấy len lỏi qua mỗi một chỗ trống rỗng trong tâm hồn, lấp đầy từng chút một những cảm xúc chân thực, xua đi những rạn nứt bấy lâu nay không hề nhận ra. Cho dù là một tác phẩm dữ dội, khắc khoải, nhức nhối và đầy ám ảnh như “Đồi gió hú” cũng mang đến những mật ngọt mà bản thân không thể chối từ.

Đây là một cuốn tiểu thuyết mà mỗi lần quyết định đọc đều ngốn của tôi khá nhiều chần chừ và quyết tâm. Thế nhưng khi đã bắt đầu từ những dòng chữ đầu tiên thì tôi không thể bắt mình ngừng lại được. Cứ thế bị cuốn vào một thế giới dữ dội trong một khung cảnh tiêu điều, một nơi man dại và xù xì đầy chất đồng hoang; bị cuốn vào những giằng co đầy ám ảnh giữa yêu và hận của các nhân vật.

Cái cảm giác ngột ngạt khi chứng kiến tình yêu điên cuồng của Heathcliff dành cho Catherine lại khiến cho tôi cứ muốn chìm sâu trong đó. Nếu ai có đủ can đảm để đi theo nỗi ám ảnh trải dài suốt câu truyện này có lẽ cũng sẽ có cảm giác như tôi. Một thứ tình cảm còn điên cuồng hơn cả tình yêu, vượt qua cả sự cảm nhận của con người. Nên cho dù là ở trong một cảm giác tiêu cực vẫn khiến cho tôi tham lam nuốt lấy từng chút một những đớn đau đẹp đẽ ấy. Cái chết của hai con người ấy như một liều thuốc giải cho chính họ và cho cả độc giả. Sự kết thúc đau đớn đó thực chất lại mở ra một khởi đầu mới để hai linh hồn mãnh liệt ấy được tự do tái ngộ, khi những cơn gió hoang vắng và điên cuồng tràn về quanh các lâu đài trong Đồi gió hú.

Mỗi lần đọc tác phẩm này là một cảm xúc khác nhau. Lần đầu tiên đọc nó, cảm xúc đọng lại trong tôi là một màu xám xịt, tiêu điều, hoang sơ, cho dù là một kết thúc “có hậu” vẫn không thể khiến tôi thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của những gai góc, xù xì mà tác phẩm mang lại. Nhưng thời gian trôi qua, đời người cũng có quá nhiều đổi thay, bây giờ trong tôi lại là sự đồng cảm, say mê, chỉ muốn đưa tay ra vuốt xuôi những chiếc gai nhọn của mối tình đẹp đẽ đầy nhức nhối này…

Một tác phẩm lãng mạn, đầy chất thơ và tính triết lý, hãy đọc và cảm nhận một trong những mối tình đẹp nhất văn học cổ điển Anh!

“He’s more myself than i am. Whatever our souls are made of, his and mine are the same”.
– Catherine –

“I have not broken your heart – you have broken it; and in breaking it, you have broken mine”
– Heathcliff –

Viết một bình luận